Giờ triết học, vị giáo sư già ngồi yên ở bàn với một số đồ   lỉnh kỉnh trước mặt. Khi giờ học bắt đầu, giáo sư không nói lời nào mà đặt   một cái bình lớn lên trên mặt bàn và đổ đầy vào đó những quả bóng bàn. Sau đó   ông hỏi tất cả sinh viên trong lớp và mọi người đều đồng ý rằng cái bình đã   đầy. 
Tiếp đó, ông giáo sư lấy ra một hộp đầy sỏi nhỏ và đổ   chúng vào bình. Ông lắc nhẹ cái bình, sỏi rơi đầy các kẽ hở giữa những quả   bóng bàn. Một lần nữa ông hỏi các sinh viên của mình và tất cả đều đống ý là   cái bình đã đầy. 
Tiếp tục công việc, vị giáo sư lấy tiếp một cái hộp đựng   đầy cát và trút tất cả số cát vào bình. Tất nhiên là cát nhanh chóng lấp đầy   những kẽ hở còn lại. Thêm một lần nữa giáo sư hỏi cả lớp chiếc bình đã đầy   chưa. Lần này, rất quả quyết, đám sinh viên trong lớp khẳng định cái bình   không thể chứa thêm một thứ gì nữa. 
Mỉm cười, vị giáo sư ra ngoài lấy hai tách cà phê rồi trút   cả vào trong bình. Ðám cát có sẵn nhanh chóng hút hết, và cà phê đã lấp đầy   khoảng trống dù rất bé nhỏ giữa những hạt cát. 
“Nào các trò”, ông giáo sư ngồi xuống ghế và bắt đầu. “Tôi   muốn các trò hãy coi cái bình này như cuộc sống của các trò. Những trái bóng   bàn kia là những thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của các trò: Gia đình,   con cái, sức khoẻ, những người bạn và những niềm đam mê. Nếu những thứ đó   còn, cuộc sống của các trò vẫn coi như hoàn hảo.
Những viên sỏi kia tượng trưng cho những thứ khác   trong cuộc sống như công việc, nhà cửa hay xe hơi.
Cát là đại diện cho những điều vặt vãnh khác. Nếu các trò   bỏ cát vào bình đầu tiên, sẽ không còn chỗ trống cho sỏi hay bóng bàn. Cuộc   sống cũng thế. Nếu bỏ quá nhiều thời gian, sức lực cho những thứ vặt vãnh,   các trò sẽ không còn thời gian cho điều gì quan trọng hơn.
Những thứ cần quan tâm có thể là những thứ quyết định hạnh   phúc của các trò. Ðó có thể là chơi với bọn trẻ, có thể là bỏ thời gian để   đến khám bác sĩ định kì, có thể là dành thời gian ăn tối cùng gia đình, cũng   có khi chỉ là công việc dọn dẹp nhà cửa và tống khứ đi một số thứ không cần   thiết. 
Hãy quan tâm đến những trái bóng bàn đầu tiên, những thứ   thật sự quan trọng. Hãy biết ưu tiên cái gì đầu tiên. Những thứ còn lại chỉ   là cát thôi. 
Có một cánh tay đưa lên và một câu hỏi cho giáo sư: “Vậy   cà phê đại diện cho cái gì thưa giáo sư?”. 
Ông giáo sư mỉm cười: “Tôi rất vui khi trò hỏi câu đó. Cà   phê có nghĩa là dù trò có bận rộn với cuộc sống của mình đến đâu thì vẫn luôn   có thời gian để đi uống một tách cà phê với bạn bè”.
Note:
Lẽ thường khi có ai đó hỏi: “Anh bận không?” hay “công  việc của anh thế nào?” thì hầu hết mọi người trong chúng ta thường trả  lời: “Lu bu lắm”, “tôi bận lắm”, “công việc bù đầu”...
Với những câu hỏi như vậy, rất hiếm người dám nói: Không, tôi chả có việc gì để làm - cho dù có khi đó là sự thật.
"Chúng ta thường gắn cho sự “bận rộn” với “thành đạt”  và chỉ những người không thành đạt lắm mới không bận rộn. Trong khi có  một thực tế là rất nhiều người làm việc quần quật từ sáng đến tối vẫn  không đủ ăn. Có người luôn bận rộn nhưng chả được việc gì… 
