Cầm cuốn nhật kí của mẹ trên tay, Thương khóc nấc, lòng trào dâng một cảm giác có lỗi. Lẽ ra từ rất lâu rồi Thương phải nói với mẹ một điều, một điều tưởng chừng đơn giản mà thiêng liêng đến lạ lùng: “Con yêu mẹ”.
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay sinh nhật con, mẹ háo hức chuẩn bị cho con một bữa tiệc nho nhỏ từ sáng sớm. Mẹ mua hoa, mua đồ ăn, bánh ga tô và tất nhiên không thể thiếu món quà con thích, đó là một chú gấu bông thật lớn. Nhưng con về muộn, vì con bận vui với bữa sinh nhật do bạn bè tổ chức. Mẹ vẫn đợi con. Chiếc bánh con không hề đụng đến vì đã ăn bánh do bạn tặng rồi. Con chỉ nhận gấu bông rồi xin phép về phòng vì mệt. Con biết không, con đã quên nói với mẹ một điều “Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm”.
Cả tháng nay mẹ Thương phải nhập viện do tai biến mạch máu não. Tuổi tác đã in dấu lên sức khỏe của mẹ khá nhiều. Suốt tháng, Thương vừa phải đi học, vừa phải vào viện chăm mẹ. Cô cảm thấy đuối sức vì mệt mỏi. Nhưng buổi chiều hôm nay đã giúp Thương nhận ra sức mạnh lớn lao của tình mẫu tử và cũng giúp cô nhận ra sự vô tâm bấy lâu của mình.
Thương vào phòng mẹ để lấy cho mẹ ít quần áo mang vào viện. Kéo nhẹ ngăn tủ đựng đồ, cô thấy cuốn sổ màu đen, rất dày. Không giấu nổi sự tò mò, Thương lật giở từng trang giấy.
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay sinh nhật con, mẹ háo hức chuẩn bị cho con một bữa tiệc nho nhỏ từ sáng sớm. Mẹ mua hoa, mua đồ ăn, bánh ga tô và tất nhiên không thể thiếu món quà con thích, đó là một chú gấu bông thật lớn. Nhưng con về muộn, vì con bận vui với bữa sinh nhật do bạn bè tổ chức. Mẹ vẫn đợi con. Chiếc bánh con không hề đụng đến vì đã ăn bánh do bạn tặng rồi. Con chỉ nhận gấu bông rồi xin phép về phòng vì mệt. Con biết không, con đã quên nói với mẹ một điều “Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm”.
Ngày… tháng… năm…
Sáng nay con thì thầm vào tai mẹ chuyện con yêu anh chàng cùng lớp. Mẹ cũng mừng vì đó là một anh chàng tốt bụng và giỏi giang. Khi con nói nhỏ đầy ngượng ngùng rằng “con yêu anh ấy nhiều lắm mẹ ạ”, mẹ đã chạnh lòng đôi chút. Hình như con chưa bao giờ nói với mẹ “con yêu mẹ” thì phải?
Ngày… tháng… năm…
Hai ngày sau sinh nhật mẹ, con bẽn lẽn tặng mẹ chiếc khăn quàng cổ. Con nói lí nhí đầy hối lỗi: “Con xin lỗi vì đã không tặng quà sinh nhật cho mẹ đúng ngày, tại hai hôm trước con hết tiền nên… Con chúc mừng sinh nhật mẹ muộn vậy, mẹ đừng giận con nha!”. Nhìn con nhỉ nhảnh, nũng nịu, mẹ khẽ mỉm cười. Nhưng có lẽ con không hiểu rằng, giá mà sinh nhật mẹ, con ôm chầm lấy mẹ mà nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ biết bao” thì mẹ sẽ hạnh phúc như thế nào.
Ngày… tháng… năm…
Hôm qua mẹ thấy cuốn sổ con làm thơ. Thơ của con làm hay lắm con gái ạ. Con gái mẹ giỏi văn mà. Có rất nhiều bài con viết cho bạn trai. Mẹ tự hỏi, có khi nào con làm thơ về mẹ không nhỉ? …
Nước mắt Thương ứa ra, hình ảnh những dòng chữ cứ nhòa dần trong mắt. Cô tránh không để nước mắt làm nhòe trang giấy của mẹ. Thương nhận ra sự vô tâm của mình.
Người ta nói đúng, một cái chuông thực sự phải biết ngân vang, một bài hát sẽ vô hồn nếu không ai hát nó, cũng như tình yêu thương không nên nằm mãi trong tim mà nên trao tặng cho người khác khi còn có thể.