CHUYỆN ĐỜI THẬT GIẢ
Tác giả khuyến khích các hình thức ấn tống
và truyền bá các bài thơ này trong tinh thần vô vụ lợi.
và truyền bá các bài thơ này trong tinh thần vô vụ lợi.
THÓI ĐỜI THẬT GIẢ Lời nói thật chẳng ai màng, Lời nịnh hót như muôn ngàn trăng sao. Đạo đức giả, đời đề cao, Người chân đức thật ngút đầu gian truân. ĐAU LÒNG SỰ ĐỜI Sự đời quả thực đau lòng, Ác không bón, như cỏ hoang mọc đầy, Thiện phải chăm sóc từng ngày, Ví như ngọc quý, giũa mài sớm hôm. NHIỀU SỰ MẮC CƯỜI Ở đời nhiều chuyện tức cười, Kẻ làm xấu ác khuyên người rất hay, Kẻ nói dở thích nói dai, Kẻ ít học tỏ ta đây sành đời. Ở đời bao chuyện mắc cười, Lặng thinh: kẻ trí; dạy đời: kẻ ngu. Thuận gian ác, nghịch người tu, Khi mở, khi bịt; như mù, như câm. ĐẠO ĐỨC GIẢ Ai ơi, khắc cốt ghi tâm: Ao sâu lắm cá, tham tàn khốn nguy. Kẻ ác độc giả từ bi, Cá sấu nhỏ lệ trước khi nuốt mồi. CÂN PHÂN RÕ RÀNG Chuông chùa một tiếng ngân vang, Hòa vào vũ trụ xóa làn ngã nhân. Lâng lâng khách tục dừng chân, Ngộ mê hai cõi cân phân rõ ràng. TÍCH ĐỨC TU NHÂN Vuốt gai sẽ bị gai đâm, Nuôi con chó sói tan tành xác thân. Khôn thời tích đức tu nhân, Dưỡng nuôi phước huệ cho thành quả cao. GIEO GIÔNG GẶT BÃO Ác giả ác báo không rời, Như hình với bóng dưới trời có nhau, Như ngày đêm có trước sau; Gieo gió gặt bão, khổ đau tự mình. NHÂN QUẢ RÀNH RÀNH Nắng soi bóng rọi chẳng sai: Hại người người hại; gắng hay làm lành. Xưa nay nhân quả rành rành, Bồi công lập đức tu hành chớ quên. ĐOẠN TRƯỜNG VÀ THONG DONG Tham ăn nên thú sa lầy, Người tham danh mắc nạn tai đoạn trường. Định thiền, ái dục lắng trong, Sống đời tự tại, thong dong đêm ngày ! RẤT XA Kẻ biết nhiều ngậm miệng, Kẻ rỗng tuếch ba hoa, Ác gian và thánh thiện: Rất xa ! NHÂN DANH Cõi trần nhiều sự nhân danh, Mượn thần che quỷ, tinh ranh hại đời. Nhân danh đạo đức làm tồi, Rêu rao nhân vị giết người hại dân. HƯỚNG NỘI HƯỚNG NGOẠI Bậc quân tử sửa bản thân, Tiểu nhân cầu cạnh lăng xăng đêm ngày. Khoe khoang, khoác lác ai hay, Cây nghiêng bóng đổ, cây ngay bóng tròn. THẬT GIẢ Xà phòng xám rữa sạch tay, Sông sâu nước lặng, thùng đầy không kêu. Trâu đen sữa trắng thật nhiều, Bụt vàng chùa rách: những điều khắc ghi. TẶNG Đời trong sạch lóng lánh màu, Lời khôn như thể ném châu gieo vàng. Kẻ giàu tặng của, tiển đường, Người hiền đức tặng tấm gương soi đời. NHÂN QUẢ Soi mình trước, rọi người sau, Hành hung người khác, khổ đau tâm mình. Bêu rêu người, mất thanh danh, Vun bồi tài đức cho thành chí nhân. THƯỢNG THẶNG Từ bi thắng hung tàn, Hỹ xả thay thù hận. Tâm thông tỏ muôn ngàn Thượng thặng ! PHÉP PHẬT Gót chân Phật chốn đời mê, Như sen thơm ngát hương huê dặm ngàn. Phép mầu Phật, quý vô vàn, Cho xa tục lụy, cho gần chơn như. TỰ MÌNH THẮP ĐÈN Đừng khóc nhục, rên hèn, Chớ van xin yếu đuối. Hãy tự mình thắp đèn, Vượt khỏi đêm tăm tối ! THIỀN SƯ-NHÀ VUA Các thiền sư phải làm vua, Các nhà chính trị làm hư cuộc đời. Người ngu tục lụy rong chơi, Người khôn ngự chốn thảnh thơi tâm hồn. ĐỤC TRONG Hại người chẳng nên có, Đề phòng chẳng nên không. Vàng thau lềnh đây đó, Đục trong ! SEN TRẮNG GIỮA ĐẦM Người tỏ đạo ắt không khoe, Người biết nghĩa, mắt không lòe dục tham. Người trí đức bẳng tiếng tăm, Sống như sen trắng giữa đầm ngát hương. KHÔN CÙNG Nghịch cảnh nuôi tâm chí, Gian nan lớn nguyện hùng. Tâm thông, ngộ chân lý: Khôn cùng ! THÓI ĐỜI Khi cười, đời sẽ cười theo, Khóc thì phải chịu chèo queo một mình. Thói đời bám víu hư danh, Lợi mờ đôi mắt, tử sanh sá gì. ĐẠO THÀNH Nuôi thiện, dưỡng cho lớn, Diệt ác, trừ cho nhanh. Căn lành năng vun bón, Đạo thành ! GIỮ TÂM Thiện như đèn sáng, Ác như tuyết băng. Khôn theo đèn sáng, Giữ tâm ! CAO VÀ SÂU Núi nhọn ắt hẳn không cao, Sông sâu ắt hẳn chẳng bao nhiêu tầm. Người khôn, nói ít, thâm trầm, Quán soi chín chắn để làm tốt hơn. ĐÃ XA VÀ ĐÃ VƯƠNG Hãy siêng chăm bón hạnh lành, Phúc tuy chưa đến, họa đành đã xa. Còn người gieo nghiệp ác ma, Khổ tuy chưa chín, nết tà đã vương. THỐI THƠM TỰ BIẾT Triết gia giỏi chữ, dở hành, Trách chê giỏi miệng, chẳng rành thứ chi. Hơn thì trọng, kém chẳng khi, Sạch nhơ tự biết, thị phi chẳng màng. KHẾ CƠ Đo miệng cá uốn lưỡi câu, Đo chân mua dép, đo đầu mua khăn. Mọi điều đặt để cân phân, Tương dung, tương thích vẹn phần đẹp tươi. NHỮNG CÁI LỚN Trời thăm thẳm được gọi cao, Biển bao la nên gọi sâu là thường. Đất rộng chẳng quản bao đường, Trời, trăng soi khắp, sáng trong, để đời. QUÃNG ĐỜI KINH NGHIỆM Mỗi kinh nghiệm, mỗi lần khôn, Một lần vấp ngã không còn xa chân. Đời cát bụi, chớ bâng khuâng, Vừa tu vừa học quyết tâm trọn thành. LẠT MỀM BUỘC CHẶT Đá cứng nên bể dễ dàng, Lạt mềm buộc chặt rõ ràng xưa nay. Hỡi này, những đấng anh tài, Tùy duyên: thanh thoát; tà sai: khổ nàn. CÁC CÁCH GIẾT NGƯỜI Ôm dục vọng giết bản thân, Ôm bất nghĩa giết hương lân xa gần, Ôm ác đức giết muôn dân, Ôm điều trái đạo giết ngàn tương lai. CÁC CÁCH CỨU ĐỜI Theo thiền định cứu bản thân, Theo trí tuệ giúp hương lân xa gần, Theo đạo đức cứu muôn dân, Theo đường Phật pháp cứu ngàn tương lai. TÂN THANH ĐOẠN TRƯỜNG Đời cuồng loạn vì lợi danh, Đời đau khổ vì đấu tranh, giựt giành, Đời nhân nghĩa lưu sử xanh, Đời chìm ác độc: tân thanh đoạn trường. VỊ ĐỜI VỊ ĐẠO Đời vui ít, khổ đau nhiều, Đạo vàng an lạc sớm chiều như nhau. Khuyên ai thiền định thâm sâu, Vượt cơn mê muội, tỏ làu chân tâm. TUỒNG ĐỜI Cõi đời như rạp Xi-nê, Kẻ ác độc chiếm trọn bề ghế ngon; Người hiền lương phải ngồi trôn, Tuồng đời đảo ngược, ngu khôn ai tường ? TỎ THÔNG MỘT ĐƯỜNG Đạo một cội, Bắc Mê thành hai mối, tỏ thông một đường. Cùng nhau gắng sức hoằng dương, Cho đời hết lụy, cho tường lý chân. TIẾNG CHUÔNG, LỜI KINH Tiếng chuông thức tỉnh đêm thâu, Lời kinh thức tỉnh khổ đau cuộc đời, Tìm về cội, bặt nguồn khơi, Cho tâm tư lắng, rạng ngời nhân gian. CHIẾC LÁ BỒ-ĐỀ Lành thay, ánh đạo Bồ-đề, Đưa đường dẫn lối đi về Lạc bang. Xua niềm tục lụy tiêu tan, Cho nguồn chân lý tươi xanh cuộc đời. PHÂN THÂN Thân thoát vòng duyên nghiệp, Trí soi cõi tục trần. Đạo mầu lòng tương hiệp, Phân thân ! LỚN THUYỀN LỚN SÓNG Lớn thuyền lớn sóng xưa nay, Tài nhiều, chí lớn, họa tai cũng nhiều, Công bằng: vu khống đủ điều, Càng thương đời khổ, càng yêu đạo vàng. NHẬP CUỘC Khi xong việc mới luận bàn, Đứng ngoài cuộc lại than van ích gì. Khôn nên dự kiến nghĩ suy, Gan nên vào cuộc ra đi ngược dòng. CHẬP CHÙNG Sau cơn bão, trời tĩnh yên, Sau cơn khổ lụy nỗi niềm dâng cao. Chuyển an lạc từ nỗi đau, Khổ đau, hạnh phúc nối nhau chập chùng. ĐẠO ĐỜI Bóng tục đen vằng vặt, Đèn thiền sáng rạng ngời. Một tâm gồm muôn vật, Đạo đời ! ĐẠO MẦU CỦA BỤT Trăng kia khi khuyết, khi đầy, Lòng người khi tỉnh, khi say bất thường, Dõi theo chân lý soi đường, Đạo mầu của Bụt, thoát phường tử sanh. ĐƯỜNG KHÔN NGU Khôn ăn cái, dại húp canh, Khôn: chẳng quản; dại, bại thành: khổ đau. Khôn tìm đạo Phật cao sâu, Dại theo tham dục vùi đầu bến mê. UYÊN NGUYÊN Cõi tục buông không nắm, Đạo vàng bước tới liền. Trước đen nay đượm thắm, Uyên nguyên. GIÁC MÊ MỘT CỘI Khổ đau là chính bồ-đề, Trần gian là cõi xum xuê đạo mầu. Bỏ thế giới, giác còn đâu ? Giác mê một cội, làu làu xưa nay. TƯƠI XANH ĐẠO ĐỜI Nguyện cao ngất, đạo Bụt vàng, Độ người thoát khỏi dặm đàng tử sanh. Hưởng niềm giải thoát an lành, Cho tươi nẻo đạo, cho xanh nẻo đời. NIẾT-BÀN SANH TỬ Niết-bàn, sanh tử đâu là ? Hai mà như một, một mà như hai. Sanh tử đây, niết-bàn đây, Niết-bàn, sanh tử vần xoay tâm này. NHỚ QUÊ HƯƠNG Nước tôi, chữ S thật dài, Cỏ cây, chim thú, đền đài, núi sông . . . Quê hương vương bóng chiều hôm, Để thương, để nhớ, để buồn lòng ai ! VẤN VƯƠNG TRONG LÒNG Đất nước tôi, một bán cầu, Chiến tranh, máu chảy, đượm màu đau thương. Người đi, kẻ ở đôi phương, Quê hương hai chữ vấn vương trong lòng. TÌNH YÊU TỔ QUỐC Người khôn chăm bón quê hương, Lá khôn về cội, chim khôn về rừng, Chim ca, hoa nở, ruộng đồng . . . Tình yêu tổ quốc, non sông vững bền. TA VỀ Ta về với hạt phù sa, Đắp bồi, tưới mát quê nhà khổ đau, Ta về với giống hoa mầu, Tỏa hương an lạc, thấm sâu lòng người. NHỚ CỘI Sống nhớ cội, mến quê hương, Thương nhà, yêu nước, vấn vương một đời. Đất nước ấy, mẹ đưa nôi, Con hồng cháu lạc, sanh sôi thuở nào. ĐƯỜNG XƯA MÂY TRẮNG Đạo vàng tỏ, quyết hoằng dương, Đường xưa mây trắng, ngàn trùng thênh thang. Chim ríu rít, cảnh hân hoan, Quyết tâm ta dựng Lạc Bang cảnh trần. VIỆT Việt Dặm trường bao lúc chung xây cuộc đời. Đạo vàng sáng, Việt Việt ĐẠO PHẬT VIỆT Cho dù biển cạn núi mòn, Việt Chất thiền đượm thắm giang san, Đạo đời một cội, rõ ràng xưa nay. THẮM TÌNH NƯỚC NON Đạo vàng chiếu sáng quê hương, Cho đời an lạc, muôn phương thái bình, Cho vơi nét khổ nhân sinh, Cho cây giải thoát thắm tình nước non. THẾ GIỚI CHUYỂN MÌNH Mừng cho thế giới chuyển mình, Hai ngàn năm những tâm tình buồn vui, Không tận thế, không hết đời, Kìa, đạo vàng tỏ, nơi nơi thái bình ! THẾ GIAN Thế gian lửa dữ cháy đầu, Tham, sân, si bám rễ sâu bao đời. Đêm ngày, lặn hụp chơi vơi, Sắc tài, danh lợi . . . nguồn khơi khổ sầu. BIỂN ĐỜI Nước mắt đời, biển trầm luân, Niềm vui xen lẫn nỗi buồn xa xăm. Vui một chút, khổ muôn phần, Khuyên ai rán giữ chân tâm nhiệm mầu. THƯƠNG NGƯỜI Thương người vất vả trăm chiều, Thương người khổ lụy đìu hiu một mình, Thương người bưng bít, trọng khinh . . . Thương người lăn lộn tử sinh bao lần. THƯƠNG ĐỜI Thương đời khổ lụy bao ngày, Thương đời lặn hụp đêm dài thê lương. Thương đời chẳng rõ con đường Vượt ra ba cõi, ngát hương ưu-đàm. CƯỜI Cười vì sự thế đảo điên, Cười vì đổi trắng thay đen lòng người. Cười vì đau khổ ngậm ngùi, Cười cho tan nát cõi đời quạnh hiu. KHÓC Khóc vì đau khổ cực cùng, Khóc vì sự thế dầm đường gian nguy. Khóc vì những nỗi chia ly, Khóc cho hết cuộc tham . . . si thói đời. KHÓC CƯỜI THẾ GIAN Cười khi thế giới đang vui, Khóc khi thế giới ngậm ngùi đau thương. Khóc cười bao nỗi vấn vương, Buồn vui lẫn lộn con đường thế gian. KHỔ ĐAU Khổ đau: cửa ngõ tình thương, Khổ đau dẫn đến con đường cảm thông. Khổ đau để rõ thân không, Sự đời vô ngã, tâm đồng thái hư. VÔ THƯỜNG Mới đây hoa nở tươi cười, Mà nay hoa đã tả tơi dáng hiền. Mới đây em đẹp như tiên, Mà nay em đã ra miền hư vô. TA CHỌN CON ĐƯỜNG Ở đời, phú quý: chiêm bao; Lợi danh: gió thoảng; khổ đau: đoạn trường. Ra đi, ta chọn con đường Đạo mầu của Bụt ngát hương cho đời. GƯƠNG LÀNH BỤT TRAO Một đời vì pháp độ sanh, Quyết noi theo tấm gương lành Bụt trao. Cho đời thoát cảnh khổ đau, Khuôn vàng thước ngọc thâm sâu lý huyền. XIN NGUYỆN LÀM NGƯỜI Kiếp sau xin nguyện làm người, Cứu người lặn hụp, giúp đời bớt đau. Dấn thân trong chốn trần lao, Cho đời tỏ rạng đạo mầu Như Lai. NGUYỆN HÀO HÙNG Thân nhỏ bé, nguyện hào hùng, Tô đời, ta quyết chín từng sen thanh. Cho đời hết cảnh tử sanh, Cho đời tỏ ngộ trần gian niết-bàn. RA ĐỜI Gót sen từng bước vào đời, Cho tan tục lụy, cho vơi khổ sầu. Thông trời đất, tỏ đạo mầu, Tam thiên rúng động thâm sâu: Phật-đà. VÀO ĐỜI Gương pháp báu, hạnh dồi trau, Sáng thiền, chiều định làu làu tâm kinh. Vào đời ta độ nhân sinh, Thoát niềm tục lụy, tâm linh hiển bày. HẠNH BỒ-TÁT Quý mến thay những con người, Dang đôi tay rộng cho đời lên cao, Dấn thân vào chốn khổ đau, Giúp người thoát cảnh trần lao muộn phiền. NHƯ LAI NGUYỆN LỚN Như Lai nguyện lớn hào hùng, Độ người thoát lụy khắp cùng thế gian. Chân như hiển, mê muội tan, Tám mươi năm ấy vẻ vang con đường. THUNG DUNG Đạo vô sinh tỏ ngộ, Vô thỉ và vô chung. Độ đời như tự độ, Thung dung ! NOI THEO CHÂN BỤT Quyết cầu đạo, vững công phu, Vào sanh ra tử, thản thư đất trời, Con đường trước, rạng nơi nơi, Noi theo chân Bụt ba đời an nhiên. XẢ THÂN Đường hóa độ, những bôn ba, Gian nan nào quản, gần xa nào màng. Chỉ vì chân lý đạo vàng, Xả thân ta quyết dặm đàng độ mê. ĐỘ SINH Gian nguy ta chẳng quản, Tù ngục ta chẳng kinh. Ra đi, tâm bình thản, Độ sinh ! HOẰNG PHÁP Dấn thân chí nguyện hào hùng, Một đời chẳng mệt trùng hưng đạo mầu. Ba tạng báu, nghĩa thâm sâu, Nơi nơi hoằng pháp, chẳng nao chẳng sờn. THÁNH PHÀM Hạnh bậc thánh vượt phàm phu, Không sân, không hận, không thù, không si . . . Ngược dòng đời, thẳng bước đi, Khen chê chẳng bận, thị phi chẳng màng. TA VÀ NGƯỜI Người sợ chết, ta chẳng kinh, Người mê cười nói, ta gìn lặng thinh. Người tài sản, ta tâm linh, Người mang khổ lụy, ta rinh đạo mầu. CHIẾC THUYỀN XUÔI GIÓ Cơn thác lũ, bụi hồng trần, Đắm chìm, lặn hụp lầm than cuộc đời. Ngược dòng, ta quyết ra khơi, Chiếc thuyền xuôi gió, về nơi bến bờ. GIÚP MÌNH NGƯỜI Độ mình trước, độ người sau, Lợi danh phủ sạch, thâm sâu tu trì. Giúp mình người, bỏ tham . . . si, Trên vì Ba Báu, dưới vì chúng sanh. TU HỌC Đường tu cốt ở thực hành, Học cho đến chốn, tu rành lý chân. Giới định huệ, phẩm cao thanh, Chuyển xe chánh pháp độ sanh thoát nàn. RA ĐI Ghét thương là chuyện của đời, Thị phi, vinh nhục nguồn khơi khổ sầu. Ra đi, tâm hướng đạo mầu, Con đường giác ngộ thẩm sâu trong lòng. TA VUI Ta vui tiếng mỏ, lời kinh, Ta vui thiền định tâm linh nhiệm mầu. Ta vui lý đạo cao sâu, Ta vui giải thoát, qua cầu tử sanh. TU . . . HÀNH Đường chân lý, cốt thực hành, Trăm kinh ngàn sách không làm ích chi ! Học thông suốt, vững tu trì, Trên vì đạo Bụt, dưới vì chúng sanh. HÀNG XUẤT GIA Ra nhà thế tục trước tiên, Ra nhà khổ lụy, muộn phiền thân tâm, Ra nhà ba cõi luân trầm; Tâm cao, hạnh cả, ấy hàng xuất gia. HẠNH XUẤT GIA Đời an ít, đạo lạc nhiều, Nửa thương đời khổ, nửa yêu đạo vàng. Trèo non, lội suối dặm đàng, Ra đi ta quyết hân hoan ngày về. HẠNH MUÔN PHƯƠNG Chuyện đời thà khuất đôi tròng, Đạo vàng ta quyết cho tròn tấm gương. Thân gió thoảng, hạnh muôn phương, Tùy duyên bất biến con đường độ sanh. QUYẾT TU Quyết tu để được tâm minh, Quyết tu liễu ngộ chân kinh diệu huyền. Quyết tu thoát khỏi đảo điên, Quyết tu để độ nhân thiên thoát nàn. XUẤT GIA VÀ XUẤT GIÁ Xuất gia, xuất giá hai đường, Một nên tự tại, một vương buộc ràng. Đời chật hẹp, đạo thênh thang, Đạo đời hai ngả: lạc an, khổ sầu. TU VÀ HỌC Tu không học xa đạo vàng, Mê mờ không tỏ, biết đàng nào đi. Học không hành, ích lợi chi, Trăm kinh ngàn điển, tham . . . si vẫn là. HỌC VÀ TU Học và tu phải rạch ròi: Học cho thông đạt nguồn khơi đạo mầu; Tu cho tâm hết khổ đau. Học tu cốt để tỏ làu chân tâm. HỌC TU ĐÔI CÁNH . . . Tu và học phải thành tâm: Học cho thấu đáo lý chân diệu huyền; Tu cho tâm tánh quy nguyên, Học tu đôi cánh thoát miền tử sanh. TU HỌC SONG ĐÔI Tu mà không học tu mù, Học không áp dụng cũng như mọt đời. Học tu, đạo Bụt, đi đôi, Cả hai trọn vẹn, rạng ngời thân tâm. Học cho sự lý thông hai nẻo; Tu để giác mê rõ một nguồn. HÀNH Hành cho đạo Bụt nên thơ, Hành cho tâm sáng, xóa mờ ngã nhân. Hành cho đời hết chia phân, Hành cho thế giới lạc an, thái bình. TU Tu cho tỏ ngộ tâm linh, Tu cho đời nở trang kinh diệu huyền. Tu cho thế giới ba miền Hòa minh loan phụng, se duyên đạo vàng. QUYẾT HÀNH Hành cho tâm tánh an bình, Hành cho tâm tỏû trang kinh đạo mầu. Hành cho đời hết khổ đau, Hành cho đạo Bụt thấm sâu lòng người. GƯƠNG HIỀN TRÍ TỊNH Gương hiền trí tịnh cao thanh, Làu thông ba tạng, nêu danh chốn thiền. Bốn phương dễ mấy ai nên, Vào đời để độ an nhiên cuộc đời. TA CHẲNG PHÂN TRANH Xua mê, ta chuyển pháp lành, Độ đời, ta chẳng phân tranh với đời. Mong sao chân lý rạng ngời, Thắm vào muôn loại, thảnh thơi mọi miền. TÌNH THƯƠNG Tình thương như nước rì rào, Chảy vào tâm khảm, thấm vào con tim, Cho vơi thù hận triền miên, Cho tan phân biệt, cho liền núi sông. XẢ BỎ OÁN THÙ Oán thù tha thứ: hận lành, Oán thù cất giữ: hoành hành thân tâm. Không trả đủa kẻ ác thâm, "Miếng ăn miếng trả" đau thêm vết lòng. THA THỨ Báo thù: công lý dã man, Máu đền máu, thân đền thân: hãi hùng ! Mở lòng ân huệ, bao dung, Tình thương trang trải khắp cùng khối đau. NGHĨA NHÂN Dưới bóng cây chớ bẻ cành, Sang bờ chớ đập thuyền lành cứu ta, Qua cầu chớ rút ván ra, Mình người thành đạt mới là nghĩa nhân. LÀM ÂN VÀ ĐỀN ÂN Ngọt bùi nhớ lúc đắng cay, Giàu sang nên nhớ những ngày gian nan. Làm người nên nhớ ngọn ngành, Ban ơn chớ cậy, mang ân nhớ đền. ĐỀN ƠN Có trăng chớ có phụ đèn, Có ngày chớ có quên đêm mịt mù. Ân sâu nghĩa trả cho vừa, Bát cơm Phiếu Mẫu năm xưa đền vàng. HIẾU THẢO Công cha nghĩa mẹ sâu dầy, Phận làm con phải đêm ngày trông nom, Cho tròn chữ hiếu, đạo con, Cho tròn đức hạnh, cho tròn nghĩa nhân. LỢI DANH Lợi danh thay đổi cuộc đời, Lợi danh biến đổi lòng người trắng đen, Lợi danh chuyển đổi lạ quen, Lợi danh giũ sạch trọn nên đạo thiền. HẠNH THANH ĐẠM Ăn quá mức, diện quá đà, Gọi mời bệnh tật, cửa nhà xác xơ. Hạnh thanh đạm, đức nên thơ, Ít muốn, biết đủ đặng nhờ về sau. THUẬT THÀNH CÔNG Sống trách nhiệm, tánh vui tươi, Mục tiêu, kế hoạch, rạch ròi trước sau, Không hối hận, không lao xao, Kiên gan, bền chí, chậm mau chẳng màng. THẤY NGHE Tin một nửa điều thấy, Nghi tất cả điều nghe, Đừng dễ bay như giấy, Màng the. HỌA PHÚC Rủi ro mẹ đẻ trí khôn, Bất hạnh nuôi lớn người hơn bình thường. Ôi họa phúc, chớ vấn vương ! Dại: nên khổ; biết: đảm đương cưộc đời. CHỐI TAI ĐẮNG MIỆNG Lời đúng nên chối tai, Thuốc hay nên đắng miệng. Thích ngọt miệng, êm tai, Hư chuyện ! THÀNH KIẾN Thành kiến bịt cửa lý chân, Như chùm sao nhỏ tưởng gần mà xa. Thành kiến giết chết tâm ta, Tô màu sự vật, thêm da sự đời. BIẾT DỪNG Nước quá đầy ắt đổ, Hoa quá nở tất tàn, Biết dừng như bệ đở Trần gian ! TÌM LỖI Ai dùng cặp mắt trêu ngươi Tìm sâu vạch lá lỗi người tinh ranh, Hẳn không còn mắt cho mình: Lỗi lầm xuê lá như cành cây xanh. LÀM NGƠ Khôn chậm giọng, nhanh mắt, Dại khoác lác, mù mờ, Sự đời những được mất . . . Làm ngơ ! CỜ BẠC Cờ bạc là bác thằng bần, Mộng mơ phú quý nên thành trắng tay. Ai cờ bạc sẽ ăn mày, Đam mê quen thói, biết ngày nào nên. RƯỢU HẠI ĐỜI Nghiện say là tập thói điên, Rượu vào lời méo, quàng xiêng cuộc đời. Kẻ say rượu, trí tả tơi, Thân mang bệnh tật, tâm mời khổ đau. Rượu nước trắng, đỏ người say, Bôi đen danh dự, đêm ngày đảo điên. Nỗi niềm khổ vẫn triền miên, Ngục tù tâm trí, xích xiềng lương tri. GIÀU NGHÈO Giàu chẳng ngạo, nghèo chẳng rên, Lên voi-xuống chó, bại-nên . . . bao lần. Giàu phải đức, nghèo phải chân, Lương tâm chẳng khác, cân phân làm gì. Giàu đã khó, giữ khó hơn, Khó hơn: sử dụng khôn ngoan đồng tiền. Sống chân chánh, thật như tiên, Lợi danh chẳng quản, bại-nên chẳng màng. Giàu lui tới, khó chẳng thân, Hạng người như vậy đến gần mà chi. Trăm năm hưng thạnh, suy vi, Khen người chung thủy, khinh khi kẻ lòn. TIỀN Tiền làm đầy tớ tuyệt vời, Tiền làm ông chủ thì đời khổ đau, Tiền cho việc thiện: phép mầu, Tiền cho việc ác: ngõ vào ngục sâu. Kẻ ác độc lắm nhiều tiền, Sự đời đổi trắng thay đen là thường. Tiền mua được cả đế vương, Tiền là thước mực đo lường lương tri. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Tiền thay hay dỡ, lên tiên xuống trần, Tiền làm điên đảo nhân luân, Làm ngu ngu mãi, trí nhân khôn hòai. ĐẸP THÂN VÀ ĐẸP TÂM Hơn chi sắc đẹp giai nhân, Hơn nhau cốt ở chánh chân tâm người. Thân thể đẹp, tâm tả tơi, Có gì giá trị cho đời khổ đau ? ĐẸP THỜI TRANG, ĐẸP NẾT Đẹp chi sắc phục theo thời, Đẹp chi những kiểu bên ngoài tấm thân, Đẹp là đẹp nết, đoan trang, Kính trên, nhường dưới, chính chân, dịu hiền. DÙNG NGƯỜI NHƯ GỖ Trái ớt hiểm vị rất cay, Mít ngon, tố nữ, trĩu sai đầy cành. Bận chi giỏi dở, chậm nhanh . . . Dùng người như gỗ, chớ đành bỏ ai. NỤ CƯỜI Nụ cười nở, thuốc thần tiên, Chữa lành chứng bệnh đảo điên cuộc đời. Tâm thanh thoát, hạnh vui tươi, Bồn bề huynh đệ, người người anh em. LÀM VIỆC NGHĨA Làm việc nghĩa chớ tính công, Giúp người những cảnh khốn cùng, chớ quên. Mang ân người, nhớ đáp đền, Nghĩa nhân, đạo lý trọn nên tình người. LỬA THỬ VÀNG Gian nan như lửa thử vàng, Hiểm nguy trải những dặm đàng nên danh. Xưa nay hào kiệt công thành, Nuốt cay ngặm đắng, khúc quanh bao lần. SIÊNG NĂNG Chăm thời dốt biến thành khôn, Yếu rồi thành mạnh, tâm hồn vươn cao. Siêng năng thuốc trị gian lao, Đập cho tan nát hàng rào trời xanh. CẦN CÙ, NHẪN NẠI Siêng năng nên thợ nên thầy, Nên danh, nên phận, nên ngày vinh quang. Kiên trì hâm nóng tâm can, Phục chinh thế giới, gian nan chẳng sờn. ÍT MUỐN BIẾT ĐỦ Dục vọng nhiều, khổ đau nhiều, Lòng tham sai sử sớm chiều gian nan. Sống biết đủ, quý như vàng, Lòng tham không đáy vương mang khổ sầu. LÒNG THAM Lòng tham như thác nước cao, Ào ào tuông chảy, không sao đặng dừng. Lòng tham như cỏ hoang rừng, Đoạn trường bám níu gót chân khách trần. KẺ NỊNH BỢ Kẻ nịnh bợ, sống khom lưng, Dáng khúm núm, miệng bít bưng lọc lừa. Trên dâng khói, dưới làm mưa, Thượng đội hạ đạp cho vừa túi tham. CHÁNH CHÂN Giữ thân hình cho thẳng ngay, Lo chi cái bóng xéo, sai, ngoằn ngoèo. Chánh chân cung cách nên theo, Nghĩa nhân mà đủ, giàu nghèo bận chi ! THANH CAO Chí cương quyết, nết dịu dàng, Khiêm nhường, nhã nhặn, đoan trang trong ngoài. Thị phi, được mất ngoài tai, Khen chê, vinh nhục: khoan thai chẳng màng ! TRUNG TRỰC Đầu không cúi, gối không quỳ, Thẳng lưng, trung trực, không đì đọt ai. Thưởng công, phạt tội cho ngay, Nhũng tham chẳng bợn, chua cay chẳng sờn. | ĐIỀU ĐÁNG KÍNH Nghèo mà có chí đáng khen, Già có đức hạnh như đèn sáng soi. Chết đúng nghĩa, nêu gương đời, Sống vì đạo đức lợi người ích nhân. CHỮ TÍN Thề dễ vỡ, như trứng non, Hứa dễ nuốt, như trăng tròn rồi xiêu. Một lòng chữ tín chắt chiu, Làm cho trọn, như gấm thêu hoa vàng. ĐỨC KHIÊM CUNG Kẻ kiêu ngạo sống hờn ganh, Khiêm cung, nhã nhặn: cạnh tranh chẳng màng. Trắng trong, trung thực, khôn ngoan, Chử trung, chử hiếu, hai đàng trọn nên. LỄ ĐỘ Lễ độ là đức đầu tiên, Lễ độ cất bước mọi miền hân hoan. Lễ độ như nắng xua tan Sương mù cao ngạo, ngông ngang đất trời. KHOE KHOANG Khoe khoang làm mất tiếng thơm, Ba hoa, tự phụ như đờn đứt dây. Người khôn không tỏ ta đây, Đến nơi, đến chốn, khi đầy mới thôi. KIÊU CĂNG Kiêu căng là thói hư đời, Tự tôn, tự phụ ấy người tiểu nhân. Người tự mãn chỉ hại thân, Khiêm cung, nhã nhặn, xa gần đều khen. VĂN MINH Văn minh cốt ở lòng người, Văn minh nếp sống xinh tươi cuộc đời. Đoan trang, lễ độ, vui cười, Với người, với vật, đất trời như nhau. TỪ ÁI Thương người lỡ bước sa chân, Thương người vấp ngã bụi trần khổ đau. Giúp người, lòng chẳng mong cầu, Tấm lòng từ ái phủ bao mọi loài. ỨNG XỬ Giàu sang nên nhớ giúp người, Quyền uy nên nhớ giúp đời nạn tai. Hơn người chớ có ta đây, Cúc cung, lễ độ, vui vầy dưới trên. ĐỜI HOA, ĐỜI ONG Đời hoa quý cái dịu dàng, Đời ong quý tính siêng năng, cần cù. Đẹp người, đẹp nết nên thơ, Khôn ngoan, năng động từng giờ chẳng thôi. LƯƠNG TÂM Biết xấu hổ, biết ăn năn, Giữ gìn ba nghiệp, quyết tâm làm lành. Lương tâm là chính thanh danh, Cứu nhân độ thế, sử xanh nhớ đời. LẠC QUAN Nhìn tới trước, bóng sau lưng, Hướng thái dương cho bóng đêm rụng rời. Vươn mình ánh đạo rạng ngời, Xua tan đêm tối nghìn đời hoang vu. THẮNG NGƯỜI, THẮNG MÌNH Ở đời muôn sự của chung, Hơn nhau hai tiếng thư-hùng mà chi ! Thắng người có giá trị gì ! Thắng mình, chiến thắng chẳng bì xưa nay. BIẾT MÌNH BIẾT NGƯỜI Chớ xem mình quý người hèn, Chớ xem mình trắng người đen hay vừa. Chớ cậy mạnh hiếp người thua, Đục trong phải rõ, nắng mưa phải rành. GIÓ ĐỜI CHẲNG ĐỘNG Khinh danh lợi, tiếng lẫy lừng, Quên may rũi nên đoạn trường nào kinh. Lòng nhân nghĩa, chí trung trinh, Nhục vinh chẳng quản, tử sinh chẳng màng. GIÀU VÀ THỌ Có cái giàu không phải vàng, Có cái thọ, không trăm năm, sống đời. Đó là đạo đức tuyệt vời, Đó là trí tuệ rạng ngời nhân gian. CÁO GIÀ Cáo già có thể thay da, Chứ không thay tánh chua ngoa lọc lừa. Thói hư như nhện giăng tơ, Tưởng chừng dễ bứt, bền như xích xiềng. HỒI ĐẦU Sống bằng gươm, chết bằng gươm, Sống lòng ác độc kết đơm khổ sầu. Bỏ gươm giáo, quyết hồi đầu, Xóa đi thù hận, nỗi đau của đời. PHONG TỤC, Thói quen, phong tục xưa nay, Như vua một cõi, ai ai nể vì, Chẳng thành văn, luật như thi, Kẻ thì khắc cốt, người thì ghi tâm. MÔI TRƯỜNG VÀ ẢNH HƯỞNG Muốn biết vua, xét bề tôi, Muốn biết ai, xét những người thân quen. Môi trường dẫn đến hư, nên, Gần bùn nhơ bẩn, gần đèn sáng choang. TRỌN NGHĨA NHÂN SANH Con sâu bỏ rầu nồi canh, Một thằng xấu ác cả đàn xấu danh, Sống cho trọn nghĩa nhân sanh, Sống cho đạo đức sử xanh lưu đời. CHÍ KHÍ Quyền uy chẳng khiếp tinh thần, Dục tham chẳng nhớp tâm hồn trắng trong. Khổ nguy vẫn một tấm lòng, Từ bi, đức độ, thong dong tháng ngày. NHÀ CAO LỚN GIÓ Đau đớn thay, đấng tài ba, Gian truân, bạc mệnh chính là niềm chung. Người đức cả, những đau lòng, Thị phi, vu khống, có không: trở bàn. Ý CHÍ Đã sanh làm kiếp con người, Núi cao, vực thẳm, biển khơi, sợ gì ! Vượt gian khó, thắng hiểm nguy, Không màng được mất, sá chi bại thành ! QUẢN CHI MIỆNG ĐỜI Chuyện mình dấu ngược, dấu xuôi, Chuyện người vạch lá tìm sâu ích gì ? Sửa mình tánh vụng nên thi, Dở thành ra tốt, quản chi miệng đời ! HỌA PHÚC Phúc sanh do biết phòng xa, Họa sanh do lúc ba hoa chê người. Phúc do vun bón cuộc đời, Họa do ác độc, ăn chơi, hung tàn. ĐAU ỐM Ốm đau, lực bất tòng tâm, Dù mang chí lớn chẳng làm nên chi. Thân bệnh hoạn, chỉ nằm lì, Tủi cho thân phận chẳng gì đặng nên. SỨC KHỎE LÀ VÀNG Ở đời, sức khỏe là vàng, Dưỡng thần, ít dục là đàng nên thân. Khỏe mạnh chẳng luận hèn, sang, Uống ăn có mức, lo toan có chừng. THUẬT SỐNG THỌ Điều độ là thầy thuốc hay, Thường xuyên thể dục, đêm ngày thảnh thơi, Bỏ sắc dục, bỏ ăn chơi, Thân, tâm khỏe mạnh, sống đời trăm năm. SỐNG LỢI MÌNH NGƯỜI Đôi giò khỏe, cặp mắt tinh, Đôi tay năng động, trí minh rạng ngời, Học, làm đến chốn, đến nơi: Sống đem ích lợi mình người cả hai. LỢI DANH Lợi danh làm trí tối tăm, Lợi danh canh bạc cốt màng hơn thua, Lợi danh như gió thoảng đùa, Lên voi xuống chó cho vừa lòng ai. NGỤC LỢI DANH Đem xương trừ kiến thì nguy, Đuổi ruồi bằng cá ích gì mà trông ! Trăm năm ở cõi bụi hồng, Lợi danh hai chữ khó mong bỏ lìa. BỎ LỢI DANH Ruồi bò thịt mỡ tanh hôi, Kiến nhờn chén mật ngọt bùi thơm ngon, Lợi danh hai chữ không còn, Vào sanh ra tử hẳn hơn phàm tình. TỰ DO Thà làm chim sẻ trên cành, Còn hơn kiếp sống hoàng oanh trong lồng. Trăm năm trong cõi bụi hồng Tự do là sống thong dong cõi đời. GIẢ TỪ KHỔ ĐAU Người sanh ra ắt tự do, Trong cuộc sống, xích xiềng to phủ đầu. Lợi danh, phú quý chẳng cầu, Thị phi giũ sạch, khổ đau giả từ. HỒNG TRẦN THẢNH THƠI Thương nhau, ta hãy nắm tay, Tự do phải trả đắng cay bao lần. Xích xiềng ta mở khỏi chân, Thong dong vạn dặm hồng trần thảnh thơi. ĐỔI THÙ RA BẠN Nghìn người bạn chẳng có chi, Một thù cũng đã chai lì tử sinh. Yêu người như chính yêu mình, Đổi thù ra bạn mới thành trí nhân. CON ĐƯỜNG THƯỢNG NHÂN Biến kẻ thù thành bạn thân, Chuyển người hung bạo trở thành hiền lương. Oán thù bỏ, nhân nghĩa nương, Sống đời thanh thản con đường thượng nhân. CÁI TÔI Cái tôi đáng ghét vô cùng, Của riêng chăm chút, của chung chẳng màng. Cái tôi chia rẻ đôi đàng, Phân tranh bỉ thử, ngã nhân cuộc đời. THỊNH SUY Mặt trời đứng bóng thì nghiêng, Mặt trăng tròn trịa thì liền khuyết đi, Vật gì thịnh lắm thì suy, Cuộc đời ảo mộng có gì mà mong. SỐNG CHẾT Sống như thánh, chết xa phàm, Làm người nên giữ lương tâm của mình. Sống cho trọn nghĩa nhân sinh, Chết cho xứng đáng tâm tình chân nhân. CHÁNH TRỰC Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, Ngụy trang mà mắt, chẳng hơn thật tình. Sống cho chánh trực, thanh minh, Cao đầu thẳng giọng, tử sinh sá gì ! HAI CHỮ THẲNG NGAY Nước và lửa hủy diệt nhau, Biết cách sử dụng cái nào cũng hay. Trăng trong có lúc vơi đầy, Làm người hai chữ thẳng ngay nằm lòng. KHÔN VÀ CHÁNH TRỰC Người khôn xét kỹ, nghĩ xa, Cho tường sự lý, cho ra ngọn ngành. Người chánh trực sống chân thành, Thà vương nguy khốn, chẳng đành trái sai. CÓ CHÍ ẮT LÀM NÊN Dù cho tài sản ê chề, Ăn không ở biếng, không nghề lợi ai ? Nghề dạy thợ, dở nên hay, Có công mài sắt có ngày nên kim. GIÚP NHAU Người hơn, ta gắng học theo, Người thua, ta gắng đỡ đèo cho nên. Làm người, ân đáp nghĩa đền, Khi mình toàn hảo chớ quên giúp người. ĐOÀN KẾT Một bàn tay vỗ chẳng kêu, Bẻ tên: một dễ; bẻ nhiều chẳng xong, Biển nhờ nước của trăm sông, Núi nhờ đá đất chất chồng nên cao. MỘT CÁNH ÉN Một cánh én chẳng nên xuân, Một cây chọc chẳng nên rừng xanh tươi. Một người không phải cuộc đời, Sống chăng thì cũng tàn hơi lụy sầu. ĐỐI ĐÃI Có thằng dở đỡ thằng hay, Có người dốt chữ có thầy học cao, Có hạnh phúc, có khổ đau, Tử sanh đối đãi, trước sau đêm ngày. SỐNG CHẾT Giữa hai xấu, chọn ít hơn, Giữa hai tốt, chọn cái tròn đẹp tươi. Sống cho đáng sống, thơm đời, Chết cho đáng chết nên người sử xanh. NGẬM MÁU PHUN NGƯỜI Ai cam ngậm máu phun người, Miệng mình nhơ trước, áo người nhơ sau. Ai người gây cảnh khổ đau, Cơn vui phút chốc, cơn sầu ngàn năm. KHÔN DẠI Khôn văn tế, dại văn bia, Ngu năng lui tới, khôn lìa chốn đông. Khôn nên tâm tánh trắng trong, Dại nên khoác lác, rỗng không một bầu. Khôn nhà dại chợ ích chi, Tham danh lợi nên hiểm nguy kiếp người. Ngu nên nhơ bẩn cuộc đời, Khôn nên trong sạch, sáng ngời nghĩa nhân. Khôn nói mánh, dại đánh đòn, Khôn không qua lẽ, khỏe không qua lời. Khôn thanh thoát, dại tơi bời, Khôn theo thiền định, dại vui dục tình. Khôn ngoan giả vụng thì còn, Gặp thời loạn lạc tỏ luôn sợ người. Kẻ ngu lêu lỏng sự đời, Đến khi mắc nạn kêu trời ai thương. TÁNH THÓI Ai người tánh xấu, thói tồi, Như mang đá nặng, chơi vơi một mình. Ai người sống trọng nghĩa tình, Như hoa trái ngọt, tươi xinh đầy cành. CÔNG PHU Hứng mưa một giọt sao đầy, Trái sai đâu dễ một ngày mà ngon, Phù sa há chỉ một hôm, Mạ gieo bao tháng, xanh đồng tốt tươi. GIỮ NGHĨA Xả thân giữ nghĩa bậc nhân, Quý thân bỏ nghĩa xa gần ai ưa. Có nghĩa mới, trọn tình xưa, Cho tròn xã hội, cho vừa nhân sinh. ĐẠI NHÂN Đại nhân vì nước quên nhà, Vì công quên chuyện riêng tư của mình Chính chân, công lý, thanh minh, Thưởng công, phạt tội, trung trinh tấm lòng. CỬA QUYỀN Ghét thay, những kẻ cửa quyền: Quanh co danh lợi, thẳng nghiêng trở bàn, Tham lam, đục khoét dân lành, Cho tròn cái bụng, cho bành cái hong. NƯỚC NHÀ THỊNH TRỊ Quan văn không hám tiền tài, Hiên ngang, quan võ, hiểm tai chẳng sờn, Vua hiền trọng dụng người khôn, Nước nhà thịnh trị, vẹn toàn nhân gian. ĐẠO NHÂN Biết hỹ xả, biết bao dung, Biết nghe, biết học, biết dùng người nhân, Biết thời, biết kẻ giả chân, Biết trừ gian bạo, hung hăng chẳng sờn. ĐẠO LÃNH ĐẠO Không hách dịch, không bất nhân, Không tham nhũng, không điếm đàng ăn chơi, Không hà khắc, không hại đời, Không ham vật quý, không mời ngoại bang. ĐIỀU QUÝ TRỌNG Trọng dân, trọng bậc có tài, Trọng nhân, trọng nghĩa, trọng xài người trung, Trọng đức hạnh, trọng đạo vàng, Trọng chân lý, trọng công bằng, thanh liêm. THUẬT TRỊ NƯỚC Lấy dân làm gốc: nước bình, Hại dân, hà khắc thì thành thây ma. Trong năm trong cõi người ta, Dân là thượng đế, dân là giang san ! QUYỀN, NGHĨA, CƯƠNG THƯỜNG, BI TRÍ Quyền mưu cốt để trừ gian, Nghĩa nhân chính ở dân an, nước lành. Cương thường bảo vệ nhân luân, Từ bi, trí tuệ cho thành cao siêu. NHẬN CHÂN Nhà nghèo hiếu thảo tỏ tường, Nước mà loạn lạc, tôi trung biết người. Có đau khổ, biết an vui, Tại ngay sanh tử, ngộ đời vô sinh. THIỀN VÀ CHÂN TÂM Chân tâm như chính mặt trời, Dù mờ, dù tỏ; chẳng vơi, chẳng đầy. Đạo thiền như gió và cây, Gió yên cây lặng, gió lay cây oằn. ĐẠO THIỀN ĐỊNH Buông bỉ thử, bặt ngã nhân, Con đường thoát tục lâng lâng nhiệm mầu. Đạo thiền định: thở nhìn sâu, Dòng đời vô ngã, vượt cầu tử sanh. KHÁCH THIỀN Khách thiền: gió thổi mây bay, Xuân thu vạn dặm, dấu giầy nào in ! Bặt ngôn ngữ, dứt lặng thinh, Tùy duyên bất biến, độ sinh thoát nàn. THONG DONG TA THỞ Chớ trì hoãn, chớ vội vàng, Thong dong ta thở, nhẹ nhàng ta đi. Không lưu luyến, vướn bận chi, Phút giây chánh niệm nên thơ cuộc đời. HẠNH ĐƠN ĐỘC Hạnh một mình, chẳng có hai, Đại bàng một cõi, sẻ bay thành đàn. Thân đơn độc, chí thiền hành, Sống trong tỉnh thức, thản thanh cuộc đời. CON ĐƯỜNG THỨC TỈNH Siêng quán chiếu, biếng hý đàm, Để tâm thiền định, chẳng màng thị phi. Mỗi bước đi, mỗi mâu-ni, Con đường thức tỉnh sánh vì trăng sao. ĐẠO THẮM Thong dong cảnh mộng dài, Chẳng buông cũng chẳng nắm. Chánh tâm sống từng ngày, Đạo thắm ! NGỒI . . . "THIỀN" Ngồi như cây lớn khô cành, Ngồi như núi sửng trước ngàn bảo giông. Ngồi cho tâm địa rỗng không, Ba ngàn thế giới dung thông tỏ tường. SÁNG TRÒN Lợi danh nay đã rụng, Niềm riêng cũng chẳng còn. Nguồn tâm không khuấy động: Sáng tròn ! ĐẠO THANH THẢN Khóc mặt trời mất vì sao, Khóc sanh diệt mất đường vào chân như. Đạo thanh thản, vững tâm tư, Đến đi tự tại, thản thư đất trời. QUÁN CHIẾU Soi gương thấy mặt mũi mình, Soi sanh diệt bặt tử sinh chập chùng. Soi bỉ thử dứt ngã nhân, Soi tâm thấy rõ trần gian niết-bàn. DẤU ẤN CUỘC ĐỜI Pháp vô ngã, vật vô thường, Khổ đau đắp đổi vấn vương cuộc đời. Ngộ thì thoát khỏi buồn vui, Mê thì vướng bận chơi vơi lụy sầu. NHÂN ĐỊNH QUẢ TUỆ Có thiền định, trí huệ sanh, Không thiền, trí tuệ khó thành, khó nên. Trí, thiền như đá một nền, Dựng thành núi cả giữa miền trần gian. SỐNG ĐỊNH TUỆ Sống thiền định, sống thật sâu, Sống trí tuệ, sống đạo mầu tràn dâng. Thiền làm an lạc thân tâm, Trí xua đêm tối trần gian sáng ngời. TRÔI QUA VÀ CÒN LẠI Trên đời, mọi thứ trôi qua, Chỉ riêng chân lý mặn mà thủy chung. Cõi trần, cả thảy vô thường, Nhưng riêng trí tuệ, tình thương sống đời. HƯƠNG GIỚI Giới nguồn đức hạnh xanh tươi, Giới như hương ngát khắp trời xa bay, Giới nên an lạc ngay đây, Giới như hoa nở trái sai vườn đời. TÂM NGỜI SÁNG TRONG Niềm riêng nay đã rụng rơi, Rỗng rang một cội, thảnh thơi đất trời. Thong dong ba cõi dạo chơi, Sơn cùng thủy tận, tâm ngời sáng trong. MUÔN PHƯƠNG LÀM NHÀ Tham bữa giỗ lỗ bửa cày, Tham danh lợi mắc họa tai đoạn trường. Lìa tham, ta hướng con đường, Thong dong, tự tại, muôn phương làm nhà. MỘT MÌNH KHÔNG ĐƠN CÔI Đạo thiền bặt cảnh rộn ràng, Một thân dặm bước thênh thang đất trời. Chẳng vinh nhục, chẳng buồn vui, Độc hành nhưng chẳng đơn côi bao giờ. TÌM VÀ KIẾM Tìm thầy sách vở dễ tìm, Tìm thầy đạo hạnh: mò kim biển ngàn. Tìm người dũng chốn quan san, Tìm người giải thoát: trần gian ngược dòng. TÌM VÀ GẶP Ai tìm thầy gặp thuốc hay, Ai tìm thiền gặp gió bay mây ngàn, Tìm cực lạc thoát trần gian, Tìm đường bất tử dứt đàng tử sanh. ĐI VÀ ĐƯỢC Đi ngược trăng thấy thái dương, Đi vào sanh tử thấy đường vô sanh, Theo chốn thiền thoát lợi danh, Bỏ dòng khát ái được thành Như Lai. TRĂNG SÁNG VẪN CÒN Tên đạo chích vét sạch trơn, Riêng vầng trăng sáng vẫn còn y nguyên. Trăng tâm trong sáng, diệu huyền, Chín đường ba cõi tùy duyên vận hành. TRĂNG TRONG VÀ TÂM TRONG Trăng rằm tỏ vô vàn, Nước trong in bóng dáng. Tâm trong sáng vô ngần, Thanh thản ! MỘT TÂM BA CẢNH Chưa học đạo, núi sông này, Đương học, sông núi chẳng vầy nữa đâu. Học rồi sông núi hôm nao, Một tâm ba cảnh: khác nhau cách nhìn. TAN TÀNH Khen chê và hay dở, Thị phi và bại thành, Tâm "đôi" nay sụp đổ . . . Tan tành ! NÓI VÀ IM CỦA BẬC THÁNH Thà người ghét, chớ không khinh, Nói như chánh pháp, lặng thinh như tờ. Tùy duyên xóa mộng, xua mơ, Ngày ngày thiền định, giờ giờ chiếu soi. ĐƯỜNG ĐỘC LỘ Đường độc lộ, những dặm trình, Một mình cất bước, một mình vân du. Hạ đông rồi lại xuân thu, Thế gian làm cảnh, thái hư làm nhà. AM THIỀN Am thiền thanh thoát non cao, Cõi đời xa lánh, ngõ vào tiêu diêu. Chuông vang thấu, trống hùng kêu, Sáu đường ba cõi đề huề chân như. THẾ GIỚI GỒM THÂU Quên bỉ thử, bỏ ngã nhân, Say niềm thoát tục, lâng lâng đạo mầu. Ba ngàn thế giới gồm thâu, Chân tâm tự tại làu làu xưa nay. TÂM DUNG TẤT CẢ Tỉnh mê đâu khác nẻo, Sạch dơ chẳng trong ngoài. Một tâm dung tất cả: Không hai ! HAI MIỀN XA XĂM Nước trong cảnh vật in hình, Tâm trong, thế giới ba nghìn lặng yên. Đạo thanh thoát, tục triền miên, Đạo đời một cội, hai miền xa xăm. ĐƠM HOA Phú quý, sương ngọn cỏ, Lợi danh, áng mây xa. Cõi trần khi tỏ rõ, Đơm hoa ! NGỌC BỤT TRONG NGẦN Tâm giải thoát, trí bồ-đề, Cảnh thiền thân cận, cõi mê xa dần. Long lanh ngọc Bụt trong ngần, Chiếu soi ba cõi, chánh chân cuộc đời. NGAY ĐÂY Có không, trăng đáy nước, Vọng chân, dấu chim bay. Giác mê nào sau trước. Ngay đây ! THƠM PHỨC CHIÊN-ĐÀN Cảnh nhà thiền, một cõi tu, Khách trần nhẹ bước vân du đạo vàng. Để đời thoát cảnh lầm than, Để đời thơm phức chiên-đàn hương xa. TÂM MỜ, TÂM TRONG Đời tục lụy, đạo thiền gia, Tưởng hai mà một, một mà như hai. Tâm mờ, cõi tục khổ dài, Tâm trong, thế giới Như Lai rạng ngời. Mát thay, giọt nước cành dương ! Đẹp thay, cây bách dẫn đường thiền am ! Lời kinh nhẹ, tiếng chuông vang, Khách thiền thanh thản, dặm ngàn mây bay. CHÂN KINH Rừng Trúc ngời trăng sáng, Non Yên tỏ tâm linh. Chốn xưa: quên ngày tháng, Chân kinh ! CHUYỂN MÌNH TAM THIÊN Gìn đức hạnh, lánh phồn hoa, Ác lành tỏ rõ, chánh tà phân minh. Năm tháng định, sớm chiều kinh, An nhàn, tự tại, chuyển mình tam thiên. ĐẾN ĐÍCH Cỏ nội và hoa ngàn, Bướm vờn, chim ríu rít. Bền chí và tâm thành: Đến đích ! NƠI NAO ? Trăng thanh gió mát là đây, Mai vàng trúc biếc cảnh này khác đâu. Ngộ mê, chân giả nơi nao ? Một đầu thoát tục, một đầu tử sanh. TỈNH THỨC Nhận chân đời vô thường, Xuất gia cầu đạo Bụt. Nhận chân được con đường, Tỉnh thức ! BÙN NHƠ SEN NỞ Tánh mầu bao thuở rỗng không, Chân tâm tự tại, làu thông ba đời. Ngọc trong đá, đẹp tuyệt vời, Bùn nhơ sen nở xinh tươi đất trời. TÊN SUÔNG Chân tâm chẳng đục trong, Pháp tánh không nhơ sạch. Tất cả chỉ tên suông: Không thật ! TRĂNG LÒNG Vô thường là cõi thế gian, Thị phi, vinh nhục hai đàng ngã nhân. Trăng lòng sáng, chẳng cân phân, Sạch trong, tươi mát, vẹn toàn sắt son. NGỮ NGÔN RƠI RỤNG Thị phi thế sự nhọc tai, Khen chê, vinh nhục . . . biết ngày nào ra ! Cửa thiền tỉnh, đạo bao la, Ngữ ngôn rơi rụng, tâm tà lắng trong. THAM ĐẮM Ôi, trời rộng, đất dày ! Ôi, non cao, núi thẳm ! Sao sống kiếp đọa đày: Tham đắm ? TIẾNG KINH TÂM Tiếng kinh như khúc tâm ca, Hòa vào vũ trụ, chan hòa pháp thân. Tiếng kinh tâm sáng vô ngần, Cất lên một nhịp, xa gần lâng lâng. ĐỜI ĐỜI Đạo vô sinh, chăm bón, Nẻo Bụt hiện rạng ngời. Không thường cũng không đoạn, Đời đời ! BỒ-ĐỀ GIẢI THOÁT Đường giải thoát, cội bồ-đề: Xuyên hằng sa cõi, xum xuê lý mầu. An nhàn tự tại bấy lâu, Bỏ xa trần tục, qua cầu chân như. CHÂN TRUYỀN TÂM ẤN Có đâu y bát chân truyền, Có đâu tâm ấn uyên nguyên đạo mầu ! Sự pháp giới, lý gồm thâu, Chân như, tánh Phật làu làu xưa nay. CỘI TÁNH PHÁP Cội tánh pháp, tỏ ngay đây, Đường xưa chư Phật mây bay nghìn trùng. Ra vào tự tại thung dung, Bên bờ sanh tử, khắp cùng thế gian. KHÔNG TÊN Kìa đầu sào trăm thước, Đập lũng thùng sơn đen. Kìa cõi "không" rộng bước, Không tên ! HAI CÕI ĐẠO ĐỜI Lợi danh, phú quý: lông rùa, Thị phi, vinh nhục: gió đùa bóng trăng. Cõi tục lụy, đạo thậm thâm, Định thiền thoát tục, chân tâm hiện bày. NGUỒN TÂM Hết cõi giận, hết cõi thương, Thị phi giũ sạch, vui buồn rụng rơi. Nguồn tâm trong lắng, sáng ngời, Hưởng niềm giải thoát, xa rời khổ đau. VÔ LỜI Dù núi cùng, sông tận, Đạo cả, đường sáng ngời. Nguồn thiền tâm phẳng lặng, Vô lời ! TỬ SANH RƠI RỤNG Mang thân trong cõi ta-bà, Giả chân, mê ngộ, gần xa tại mình. Trở về quán chiếu tâm linh, Tử sanh rơi rụng, vô sinh tỏ tường. MẤT DẤU Non cao nước biếc ngang trời, Chim bay bốn hướng, thuyền chơi sông ngàn. Nước, trời chỉ một nét ngang, Thuyền không in bóng, chim không lưu hình. CỠI TRÂU VỀ NHÀ Lâng lâng một cõi đi về, Thong dong, tự tại, hương quê thuở nào ! Sớm hôm rồi đến canh thâu, Mục đồng thổi sáo cỡi trâu về nhà. NƯƠNG TỰA BA NGÔI BÁU Phật là đấng giác ngộ mình, Độ người thoát khỏi tử sinh bao đời. Từ bi, trí tuệ rạng ngời, Là thầy ba cõi trời người xưa nay. Pháp là phương thuốc diệu thay, Chữa lành bệnh khổ bao loài chúng sanh, Như vầng trăng sáng lung linh, Soi đường ra khỏi u minh mê mờ. Tăng là những bậc chân tu, Biết đời huyễn mộng, giả từ ra đi, Thấm nhuần trí tuệ, từ bi, Độ đời thoát khỏi tham . . . si khổ sầu. Con nay giác ngộ quay đầu, Quy y Tăng, Phật, Pháp Mầu Như Lai, Cho con hạnh phúc hôm nay, Cho đời cực lạc tại ngay dương trần. NĂM ĐIỀU ĐẠO ĐỨC Con nguyền từ bỏ sát sanh, Trọng tôn sự sống, rãi ban tâm lành. Thương yêu người, vật, môi sinh, Cho đời hạnh phúc như mình lạc an. Con nguyền từ bỏ trộm gian, Mánh mung, cướp của, tham lam xin chừa. Sống chân thật, chẳng lọc lừa, Cho tròn nhân nghĩa, cho vừa nhân sinh. Con nguyền từ bỏ ngoại tình, Một chồng một vợ, trung trinh tấm lòng. Thương yêu, tôn trọng, cảm thông, Ngọt bùi chia xẻ, thủy chung trọn đời. Con nguyền từ bỏ nói sai, Bớt thêm, chửi tục, móc moi hai đầu. Nói như chánh pháp cao sâu, Im như bậc thánh nhiệm mầu thấy nghe. Con nguyện từ bỏ rượu chè, Say sưa, nghiện ngập, thần mê, trí mờ, Để không bệnh hoạn, thẩn thờ, Để cho tâm trí lặng tờ sáng trong. Từ nay, con nguyện với lòng: Giữ gìn năm giới quyết không phạm vào, Để cho con sống thanh cao, Để đời an lạc, dạt dào tình thương. CÔNG BẰNG Thương ai nên biết dở sai, Ghét ai nên biết điều hay của người. Sống cho công lý rạng ngời, Thưởng công phạt tội cho đời chính chân. ĐIỀU ĐÁNG KHINH Nghèo không có chí đáng khinh, Già không nên nết thực tình ích chi. Chết vô dụng thật ưu bi, Sống không đạo đức cực kỳ hiểm nguy. XA HOA VÀ TIẾT ĐỘ Xa hoa: nhiều vẫn chẳng dư, Bỏ tham, biết đủ, nghèo như có thừa. Nhắc cân mọi thứ cho vừa, Khôn ngoan chi dụng tích chừa về sau. GIẢN ĐƠN, THANH ĐẠM Sống giản dị có văn hoa, Đạm thô chẳng chán, ấy là người khôn. Trăm năm nước chảy đá mòn, Giản đơn, thanh đạm danh thơm còn hoài. TINH ANH Không tranh nên đắc thắng, Không màng nên thanh danh, Không bợn nên trong trắng, Tinh anh ! THƯƠNG GHÉT Người khen không lấy làm vui, Người chê cũng chẳng ngậm ngùi vấn vương. Khơi trong gạn đục cho tường, Thị phi chẳng quản, ghét thương đâu màng. BIẾT MÌNH Biết mình lỗi sửa một phần, Biết mình chưa trọn, gắng làm cho xong. Biết tâm đục, lắng cho trong, Biết mình hay dở hanh thông cuộc đời. |